Phú nói:
Song thân những lòng nao ruột rối
Gọi gia nhân thẳng lối lên non
Tới nơi nghe tiếng thất hồn
Hổ gầm vượn hú chim muông thú rừng
Dân thôn bản hãi hùng lo sợ
Mới bảo nhau cứu trợ công nương
Chợt nhìn thấy chuyện phi thường
Voi quỳ làm kiệu hổ nằm làm ngai
Vượn tấu nhạc hươu nai ca vũ
Đủ muôn loài cầm thú phục tâm
Bấy giờ truyền tụng sơn lâm
Thần tiên giáng thế sơn dân ơn nhờ
Nỗi lo sợ sài lang hổ báo
Khiến miếng cơm tấm áo điêu linh
Ngày nay no ấm thanh bình
Ơn Người khai mở đường lành cứu dân
Cờn:
Khuyến dân bản chuyên cần chăm bẵm
Lúa ngô cùng khoai sắn ruộng nương
Nón chiêng che nắng che sương
Lá chàm nhuộm vải, tre bương làm nhà
Trâm kiềng bạc hài hoa xà tích
Điệu hát then pí noọng tính ưa
Hãm cách:
Hòa hài phong vũ gió mưa
Bản Nùng no ấm được vừa ba đông
Tiên mãn hạn thiên cung phản giá
Tiết hạ tuần tháng chín đôi mươi
Loan xa hạc giá tái hồi
Cõi trần nhung nhớ bồi hồi cảm thương
Thung huyên luống sầu vương giọt lệ
Cảnh rừng chiều bóng xế non tây
Dồn:
Phép tiên linh ứng khôn thay
Mối xông phần mộ vừa đầy gò cao
Sắc bốn chữ hiển vào ngọc túc
Bốn chữ vàng Chầu Lục Cung Nương
Thôn dân thấy sự phi thường
Lập đền phụng sự khói hương một niềm
Nhờ ơn Chúa khắp miền no ấm
Nhà nhà đều hòa thụân âu ca
Phúc lai hưởng thiên niên vạn cổ
Yên dân lành muôn thủa đội ân
Kính thành giãi tỏ chân tâm
Tấu xin bốn chữ: thiên xuân thọ trường
Canh:
Nam mô hộ quốc nhân vương bồ tát ma ha tát.