Ngàn vàng một khắc bể ái nguồn ân
Ngẫm duyên nay đã thắm mười phân
Trời già mặc không già duyên nhỉ
Tao khang chi nghĩa biển bạc non vàng
Đàn ngũ huyền dạo khúc dậy vang
Nhà vàng nối cành vàng lá ngọc
Phòng loan xạ nức cửa tú xông hương
Trừng rồng nay lại nở ra rồng
Người quân tử theo dòng quân tử
Sum vầy một cửa hoè quế rườm rà
Còn mải vui yến phượng oanh ca
Hiệu thiên đã: ngự trà nhớ đến
Lệnh truyền chỉ khiến: phản giá hồi cung
Các bạn tiên rong ruổi xe rồng
Đưa Chúa đến Linh Tiêu Nguyệt điện
Lại them cách biệt đôi ngả đôi nơi
Trách trăng già khéo quải duyên ai
Duyên kim cải xui lên biến cải
Nguyệt thu kia hỡi trăng sáng đương tròn
Hỏi gió mây rằng mất hay còn
Cho trăng khuyết đâu còn chi để
Bao nhiêu sự thể ngoảnh mặt làm thinh
Tuy rằng về chầu chực thiên đình
Lòng còn nhớ chốn quê Vân Cát
Ruột loan vấn vít tơ truc bồi hồi
Ở một nơi lại nhớ một nơi
Xem chẳng khác Ngưu Lang, Chức Nữ
Thiên tào cách trở, yến Bắc nhạn Nam
Chẳng nhớ thời biến chút cho cam
Nghĩ ngôn cầm lòng tây sao được
Bèn vào tâu trước Thượng Đế thiên nhan
Rằng duyên con còn nợ dương gian
Cho mãn nguyện ba sinh sẽ hoá
Ngự tình đại xá thánh đức hiếu sinh
Bèn trở ra bái tạ thiên đình
Giáng sinh xuống huyện Thiên một khắc
Gió đưa hương nức thu nhạn đưa tin
Qua mấy nơi cảnh vật lạ nhìn
Kìa mai liễu hoà cười hớn hở
Nhện sa trước cửa hoè dãy hai bên
Thác trấn song con tiện bỏ then
Tay mở bức bình phong ren rén
Chúa vừa bước đến chốn cũ sảnh đường
Ẵm con thơ chạnh nỗi nhớ thương
Thấy cảnh cũ lại càng cảm thống
Chạnh lòng dễ động than thở tiêu hao
Nỗi xót xa giọt lệ tuôn trào
Trông ra thấy lang quân vừa đến
Lòng mừng dễ khiến, nào nỗi ái ân
Nhất thời vạn hữu, nhất thời tân
Duyên nay đã thắm duyên hơn trước
Phỉ lòng cá nước toại chí rồng mây
Dẫu xe lên nghĩa ấy duyên này
Trăng đã khuyết lại tròn vành vạnh
Tiếng cơn say tỉnh ấp ngọc tựa vàng
Ấy duyên xưa nghĩa cũ còn mang
Chúa Tiên mới kể khoan sau trước
Kìa non nọ nước nông nỗi xa gần
Xin thưa rằng ăn ở có nhân
Trời chẳng phụ nhân duyên đôi chữ
Dù lên hương lửa nghĩa ấy phi thường
Cầm như ai chưa được tỏ tường
Cho lên khiến lòng vàng đeo thảm
Mẹ cha thương cảm Chúa lại thẩn thơ
Chịu nguồn cơn mưa gió vẩn vơ
Đoạn thôi lại xa xôi đôi ngả
Thần thông biến hóa nương gió cưỡi mây
Dạo bốn phương nam bắc đông tây
Tìm những trốn non bồng nước nhược
Kìa non nọ nước, sơn thủy hữu tình
Cảnh thành đô đâu chẳng xinh xinh
Nguồn hội ngộ phỉ lòng trăng gió
Đài kia gác nọ,quán Sở lầu Tần
Giải giang sơn,đâu chẳng thanh tân
Từng dạo khắp trời nam muôn ngả
Thanh hoa đất lạ mạch án thủy huyền
Cõi Đồi Ngang đất tốt tự nhiên
Cảnh thiên tạo thực miền long huyệt
Địa linh nhân kiệt thiên lý lai long
Giếng âm dương leo lẻo nước trong
Thừa bóng mát trăng trong phơi phới
Bốn mùa hằng lại ,tám bức bình phong
Thấy cảnh thanh Tiên Chúa vừa lòng
Hiện chân tính duyên ưa tình nặng
Áo xanh quần trắng tóc phượng lưng ong
Chỉnh chiện thay nhan sắc não nùng
Hợp tiên nữ dăm ba bạn cát
Phấn nhồi má hạc yếm thắm mày ngài
Áo mớ ba phơn phớt lòng trai
Mùi thơm nức hương đưa trầm sạ
Chim truyền cá nhắn trăm sự đinh ninh
Gẩy đàn ca tang tính tang tình
Tiếng thánh thót giọng loan to nhỏ
Giữa đường chính xứ khách quý vãng lai
Quán âm dương dọn bán hàng chơi
Chốn thanh lịch cùng người thanh quý
Sơn hào hải vị nem phượng chả lân
Người thanh tân cảnh lại thanh tân
Bày chỉnh chiện giường ngà chiếu ngọc
Màn sa cửa trúc con tiện đôi bên
Dù là gan vàng đá tự nhiên
Qua đây cũng vui niềm lạc thú
Tần kinh vương phủ quán Sở lầu Tần
Xem những người tài tử văn nhân
Ai lịch sự Chúa càng lịch sự
Vả sinh thánh tử rộng xá trần ai
Tiếc những người bạc phận duyên ôi
Lầm phải Chúa thấy đời từ đấy
Ai hoà vừa ý tốt phúc mới duyên
Thời ban cho bổng lộc Chúa Tiên
Càng thêm được vinh hoa phú quý
Thôi cơn hùng vĩ nghĩ lại từ bi
Rồi điểm trang chỉnh chiện dung nghi
Mầu gấm vóc sạ đưa hương nức
Lôi đình bộc bạch yểu điệu dịu dàng
Nào gió đằng vương các tin trao
Sông ngân hán sẵn cầu ô nhịp
Kẻ Hồ người Việt hương lửa phải duyên
Đấng anh hùng sánh với thuyền quyên
Mở một cửa mai thanh trúc quý
Ấy mong tri kỷ gió lạnh sương rơi
Khen trăng già sao khéo trêu người
Tiên thượng giới bạn người hạ giới
Kết giao là ngãi hương lửa não nùng
Ân ái kia nào đã phỉ lòng
Riêng chỉ để lòng người bối rối
Gió trăng đã trải quý tộc thiết tha
Bỗng hay đâu non nước la đà
Cánh chim nhạn cao xa bay bổng.